Khi tìm hiểu sâu về trà, tôi cũng thay đổi luôn phong cách uống trà. Tôi thưởng trà thay vì uống trà. Sau một thời gian, tôi nhận thấy rằng, thưởng trà giúp tôi thay đổi phong cách sống.
Chúng ta thường coi thường sức khỏe của mình cho đến khi cầm “án tử” trên tay, nhưng lúc ấy hối hận cũng đã quá muộn. Từ khi bắt đầu làm nghề viết, tìm hiểu nhiều hơn về các loại đồ uống, phát triển bản thân, tôi nhận ra rằng chăm sóc bản thân (self-care) là một điều không thể thiếu trong cuộc sống hằng ngày. Vì vậy, bài viết này, tôi muốn gửi đến mọi người cách chăm sóc bản thân đơn giản nhất và mang lại hiệu quả nhất.
Gần đây, mình có đọc một cuốn sách nói về cuộc sống của những người bị trầm cảm, “Đại Dương Đen” của tác giả Đặng Hoàng Giang. Đây cũng là cuốn sách đầu tiên mình đọc nói về bệnh trầm cảm. Trước đây, chúng ta từng nghe nói nhiều về trầm cảm, nhưng chưa thực sự hiểu về nó. Khi đối diện với người trầm cảm, chúng ta khó có thể cảm thông được với những gì họ đang trải qua.
Nếu bây giờ bạn nhận được câu hỏi điều gì khiến bạn cảm thấy biết ơn nhất? Liệu bạn có sẵn câu hỏi hay là bạn chững lại vài giây và suy nghĩ? Bạn có thể dễ dàng gọi tên khoảnh khắc bạn cảm thấy hạnh phúc nhất trong ngày không? Liệu tâm trí của bạn còn đủ chỗ cho sự biết ơn hay bị lấp đầy bởi những cảm xúc tiêu cực khác?
Áp lực công việc, tù túng, dịch bệnh ngày càng nghiêm trọng, dần dần trong tâm trí bạn bắt đầu xuất hiện sự căng thẳng, chán nản. Cách đây một tháng, những căng thẳng đó dễ dàng bị xóa nhòa đi bởi bạn có thể đi ăn uống, đi du lịch... Còn bây giờ, đó là điều không thể
Mình may mắn trước đây học ngành thiên về kỹ thuật. Trường yêu cầu có luận văn thì sinh viên mới được tốt nghiệp ra trường, do đó đã tạo cho mình cơ hội tiếp cận với nhiều loại báo. Bây giờ khi làm nghề viết, kinh nghiệm từ thời còn sinh viên giúp mình rất nhiều trong việc tìm kiếm thông tin và đọc tài liệu.
Có rất nhiều phương pháp để thực hành biết ơn, trong đó có phương pháp Naikan. Một phương pháp không chỉ dạy bạn học cách trân trọng mọi thứ mà còn giúp bạn hiểu về bản thân và hiểu người khác.
đây mình thường xuyên nhận được câu hỏi mình thường làm gì cho hết thời gian trong khoảng thời gian giãn cách vì họ không thấy mình tỏ ra buồn chán hay cảm thấy cô đơn trong những ngày này.
Bây giờ nhìn lại khoảng thời gian vừa qua và điểm lại những hoạt động tình nguyện, mình mới chợt nhận ra rằng, mình hoạt động tình nguyện cũng khá là tích cực đó chứ: 2 tháng tình nguyện ở Philippines, hơn nửa năm làm ở Hà Giang dạy học, 4 tháng làm trợ lý ảo cho một dự án về trẻ em và chưa kể những dự án nhỏ lẻ trước đó nữa. Nếu đại dịch covid không xảy ra thì profile tình nguyện còn tăng thêm ít nhất 2 nước nữa.
Mình còn nhớ buổi nói chuyện với thằng bạn thân về quyết định của mình khi đó. Cả mình và nó đều không biết quyết định này có đúng đắn hay không trong khi cả thế giới bắt đầu rơi vào khủng hoảng kinh tế.