Cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn so với năm 2019, kể từ khi đưa ra quyết định nghỉ việc sau 4 năm gắn bó. Hiện tại, tôi vui vẻ hơn, làm được nhiều điều mình thích và quan trọng là luôn cảm thấy hạnh phúc.
Sự nhàm chán bất tận và thời điểm làm những điều còn ấp ủ
Tốt nghiệp ra trường, cũng như nhiều bạn đồng trang lứa khác, tôi kiếm cho mình một công việc đúng chuyên ngành. Thực tế ở Việt Nam khiến cho sự hứng thú về ngành học trong tôi đã bị dập tắt từ những ngày đi thực tập và làm khóa luận. Mặc dù không còn đam mê về ngành như hồi mới vào đại học, nhưng nếu không kiếm công việc đúng chuyên ngành thì tôi không biết làm gì khác.
Từ những ngày đầu đi làm ở công ty, tôi đã có cảm giác mình không thuộc về nơi này. Đây không phải là nơi để cho tôi có thể được là chính mình. Nhưng vì suy nghĩ nếu nghỉ việc thì không biết làm gì, cộng thêm cảm giác ổn định sự nghiệp mà công ty mang lại khiến cho tôi không thể rời bỏ nó.
Hậu quả là: mỗi ngày trôi qua, đều là sự nhàm chán bất tận và tôi không biết cách nào có thể loại bỏ nó. Tôi giết thời gian bằng cách xem những clip nhảm nhí trên mạng. Đôi khi, việc khiến bạn hao tổn năng lượng nhiều nhất lại là sự chán nản về công việc, nó bao trùm đầu óc đến mức bạn không thể làm gì ngoài việc… tiếp tục chán.
Nếu biết mình thích gì, bạn sẽ vượt qua cơn chán và tập trung vào nó. Nhưng nếu bạn cũng như tôi, không biết thích gì thì bạn không thể làm gì ngoài việc than thở và sử dụng quỹ thời gian quý báu vào những thứ vô bổ. Đã có rất nhiều lần tôi rơi vào trạng thái khủng hoảng tinh thần, trầm cảm và xa lánh người thân. Những lúc đó, tôi chỉ muốn chối bỏ bản thân và chạy trốn thật xa. Tôi đã sống như thế 4 năm.
Nhưng một cú sốc vào năm 2019 khi tiêu một một khoản tiền lớn và kết quả thất bại thảm hại đã khiến tôi tỉnh dậy. Và tôi quyết định thay đổi, không muốn hoài phí thanh xuân của mình như vậy nữa. Tôi nộp đơn xin nghỉ việc vào giữa mùa Covid- 19, đầu năm 2020.
Tôi biết rằng nếu tôi làm ở công ty này vào thời điểm sau 30 tuổi thì chắc chắn sẽ cam kết lâu dài với nó. Nhưng đáng tiếc, tôi lại gặp nó lúc tôi có nhiều tâm huyết và nguyện vọng nhất.
Tất nhiên, tôi đã phải đối mặt với rất nhiều lời ra tiếng vào khi nghỉ việc.
– “Công ty tốt như vậy tại sao lại nghỉ?”,
– “Nghỉ rồi thì làm ở đâu, nhiều người muốn vào còn không được kìa”, “
– “Lớn rồi đó, tính không ổn định sự nghiệp hay sao mà lông bông mãi thế?”,
Và còn rất nhiều, rất nhiều nữa. Nhưng tôi không quan tâm, tôi đã quyết định rồi.
Đây sẽ là thời điểm để tôi hoàn thành nốt những gì tôi ấp ủ từ lâu.
Tôi quay lại Hà Giang – nơi duy nhất ở Việt Nam tôi muốn trở lại nếu có cơ hội. Tôi đăng ký tham gia làm tình nguyện ở một tổ chức phi chính phủ trong vòng 6 tháng. Nhờ vậy, tôi có được quê hương thứ hai, nơi đó tôi nhận được sự yêu thương, quan tâm, chăm sóc từ tất cả mọi người xung quanh.
Trở thành cô giáo bản là điều-tôi-cần-phải-làm cho tuổi trẻ của mình. Tôi đã ấp ủ điều này từ những ngày mới ra trường nhưng khi đó còn nhát gan, không dám đi đâu xa ngoài ngôi nhà của mình nên đành tạm gác lại qua một bên. Những ngày tháng ở Hà Giang xảy ra đúng với những gì tôi đã từng nghĩ tới cách đây nhiều năm trước.
Nhờ những chuyến đi làm tình nguyện nên tôi hiểu rõ về mảnh đất này còn hơn quê hương của mình nữa. Nhiều lúc nói chuyện với người bản xứ mà tôi có cảm giác như mình đã sống ở đây lâu lắm rồi.
Cứ thế, những ngày trôi qua đều tràn ngập niềm vui. Tôi vui vì tôi được sống như những gì mình mong muốn, vui vì đã định nghĩa được thực sự mình muốn gì và vui vì vết thương trong lòng đã dần được chữa lành. Khi đã hoàn thành được điều ấp ủ bao lâu, tôi quay lại với hành trình tìm kiếm niềm đam mê và xây dựng sự nghiệp cho bản thân.

Trở thành freelance writer
Nếu ví cuộc sống của tôi là một cái cây thì cái cây đó đã héo khô từ năm 2019. Năm nay, nó bắt đầu được hồi sinh để phát triển thành một cái cây tươi tốt.
Nghỉ việc, tôi có nhiều thời gian cho bản thân mình hơn. Mỗi ngày trôi qua đều là những ngày bận rộn, không phải bận rộn theo kiểu “sấp mặt”, lo cơm áo gạo tiền như hồi đi làm mà là vì tôi có nhiều thứ để khám phá. Tôi bắt đầu những ngày mò mẫm để trả lời cho câu hỏi đam mê của bản thân là gì. Tôi tìm hiểu và đăng ký những khóa học trên mạng về tất cả những gì mà tôi thích.
Rồi theo lời khuyên của một người anh, tôi rèn luyện thói quen viết. Anh ấy bảo viết như là một cách chữa lành tâm hồn, “viết giúp em soi rọi lại bên trong suy nghĩ của em, giúp em có cơ hội nói chuyện với bản thân và từ đó giúp em khám phá ra em muốn cái gì”.
Tất nhiên là lúc đầu tôi khá nghi ngờ lời anh ấy nói. Trước giờ tôi chỉ viết theo cảm xúc, hứng lên thì viết. Tôi viết chỉ để giải tỏa những bực tức, căng thẳng trong suy nghĩ và nghĩ rằng nếu ngày nào cũng viết thì tôi không thể làm được.
Nhưng rồi tôi cũng làm theo. Tôi ghi lại những gì xảy ra trong thời gian nghỉ việc của tôi. Những người tôi đã gặp, những nơi tôi đã đi qua hoặc đơn giản là những gì rơi vào đầu tôi lúc đó. Và dần dần, tôi nhận ra rằng mỗi lần viết, tôi dường như quên đi mọi thứ đang diễn ra xung quanh và đắm chìm vào từng câu chữ. Tôi liên tục có những chủ đề tôi muốn viết và chia sẻ với mọi người. Nhờ đó tôi biết thêm rất nhiều blogger hơn, học được rất nhiều qua những câu chuyện mà họ chia sẻ. Tôi bắt đầu tìm hiểu cách tạo blog để có một nơi lưu trữ những bài viết.
Và rồi tôi nhận ra, tôi không muốn dừng lại ở việc viết vì sở thích, tôi muốn biến nó thành thứ có thể nuôi sống mình trong tương lai. Nhưng với một người tay ngang như tôi, tự bước chân vào nghề viết là một chặng đường lắm chông gai và mù mịt. Vậy nên điều đầu tiên tôi cần bây giờ là tìm một người có thể định hướng cho mình về nghề nghiệp này.
Tôi tìm đọc những blogger nổi tiếng, tham gia hội nhóm dành cho những bạn trẻ thích viết. Và vào một ngày, tôi đã tìm được người thầy của mình, đó là chị Linh Phan. Tôi vốn dĩ không biết nhiều về chị, nhưng chỉ qua một vài bài blog về viết và vài câu trao đổi về khóa học coaching 1:1 đã mang lại cho tôi một niềm tin tuyệt đối về người thầy này. Tôi không hề đắn đo suy nghĩ và quyết định chọn chị Linh làm thầy của mình.
Đối với tôi, có hai cuộc gặp quan trọng nhất đó là gặp được người chồng cùng mình đi hết cuộc đời và gặp được người thầy giúp mình thoát ra khỏi vũng lầy. Tôi hi vọng bây giờ đang là cuộc gặp đầu tiên của mình
Freelance writer là câu trả lời hoàn hảo cho dấu hỏi chấm to đùng của tôi về công việc từ lúc mới ra trường. Nó đáp ứng được tất cả mong muốn bấy lâu nay mà tôi vẫn chưa gọi tên được.
Có thể nhiều người nghĩ rằng tôi thất bại sau khi nghỉ việc và vẫn cứ lông bông không kiếm một công việc khác để ổn định. Nhưng đối với tôi, đây là năm thành công nhất kể từ khi tôi ra trường đến giờ.
Tôi đã dám bước ra khỏi vùng an toàn, dám đương đầu với thử thách. Mặc dù biết con đường phía trước sẽ rất chông gai nhưng tôi vẫn luôn háo hức đón chờ nó mỗi ngày.
Tôi biết được điểm mạnh và điểm yếu của mình, đã trả lời được những câu hỏi mà tôi đặt ra, đã biết tôi là ai. Và quan trọng hơn cả, đó là tôi đã kiếm ra được nghề mình muốn theo đuổi: trở thành FREELANCE WRITER.
–/–/–
Tôi có một lời khuyên dành cho những ai đã từng rơi vào hoàn cảnh giống tôi: Giới hạn con người là vô tận, đừng bao giờ ép bản thân mình vào một chiếc hộp nào hết. Bạn sẽ không bao giờ biết được thế giới này tươi đẹp ra sao nếu bạn không bước ra ngoài.
Cứ đi rồi sẽ tới, nhớ nhé!
Em chào chị, em muốn xin facebook của chị để có thể hỏi và chia sẻ cùng chị
em có thể liên lạc với chị qua đay nhé: https://www.facebook.com/nang.ha.maotruc/